Từ vùng đồng bằng ven biển Ninh Hòa, đầy nắng và gió hòa quyện vào nhau như bóng theo hình trải dài xuyên suốt quanh năm, khoảnh khắc nghe tin Ni trưởng Viện chủ chùa Thiền Lâm xả báo thân nhẹ gót vân du về xứ Phật, tôi nghe lòng thổn thức khôn nguôi. Xếp vội hành lý, về vùng đất cao nguyên xứ lạnh để kịp đảnh lễ và bái kiến tôn dung Người lần cuối tại thế giới phù sinh giả tạm này.
Màn sương mù trắng xóa và dày đặc trong không gian chiều tím nhuộm hoàng hôn, xe chạy càng lên cao bóng dáng rặng thông già càng dày đặc hơn. Đường đến thành phố ngàn thông quanh co, khúc khuỷu dễ khiến say xe, vậy mà cảm giác mệt mỏi đã vắng mặt. Tâm trạng đan xen bi chừ của tôi: “Làm sao níu áo thời gian lại, và làm sao giữ được điều không thể” khi tất cả nhân sinh đều không thể thoát ly khỏi quỹ đạo vô thường. Miên man theo dòng suy tưởng, thoáng nhìn từ xa, ngôi chùa Thiền Lâm nguy nga tráng lệ dần hiện rõ trước mắt, tọa lạc sừng sững uy nghiêm giữa làng hoa Thái Phiên nổi tiếng của xứ sở ngàn thơ. Niềm suy tư thoáng hiện như gặp được chất xúc tác để dư vị của ký ức lại ùa về.
“Nghĩ về Người nghe niềm thương sống dậy,
Nhớ đến Thiền Lâm ôi cảm xúc dâng đầy!”
Vâng, nhân duyên thù thắng nên tôi có dịp phụ giúp chùa trong những lễ hội Hoa đăng vía Di Dà, Quán Âm… Nhờ được tiếp xúc với cố Ni trưởng, mới cảm nhận được đức tính nổi bật nơi Người, đó là thực hành thông điệp “Phục vụ chúng sanh tức cúng dường Chư Phật”. Ai hay chăng? Để đàn Cù (những đứa trẻ mồ côi được Ni trưởng khai sinh bởi họ Cù Đàm của đức Phật) có được những cốc sữa thơm ngon buổi trưa hè, những chiếc bánh quy ngọt ngào ấm dạ khi học bài, những bữa cháo cơm đủ chất dinh dưỡng, những bộ quần áo tươm tất đến trường, những khi nóng trán lạnh đầu. Và vô số, vô số nhu cầu cần thiết cho một đứa trẻ, chưa kể đến những vòi vĩnh yêu thương, nũng nịu, khóc dè, nhõng nhẽo bất thường của chúng. Ôi! Bút mực nào biên chép hết bao vất vả lo toan, bao nhọc nhằn mà Người gánh chịu nhất là khi trời đông giá rét lạnh buốt tim can! Nếu không phải với tinh thần Vô úy với đức hy sinh thầm lặng, cũng như sự hiểu biết các kiến thức tổng quát về Tâm lý học phát triển nhân cách của trẻ, thì làm sao biết cách thức uyển chuyển đối với từng tính nết mỗi trẻ mà dùng biện pháp cương nhu khác nhau, để uốn nắn chúng nên người hữu dụng cho xã hội.
Lặng ngắm những cây thông thẳng đứng kiêu kỳ, mạnh mẽ hiên ngang giữa phong sương tuế nguyệt, giữa đất trời bao la, tôi liên tưởng đến Người một vẻ đẹp của bậc Đại Ni biết nhu thuận cung kính, lại có vẻ đẹp mạnh mẽ kiên cường, bất khuất trước mọi khó khăn thử thách, khi gánh vác Phật sự tại nơi hoang sơ này. Để hôm nay một ngôi Phạm vũ huy hoàng đang ngự trị giữa lòng đất Thái Phiên, nơi in đậm dấu ấn suốt cuộc đời Người đã Tu đạo và Hành đạo, đã cống hiến sức lực cho lý tưởng phụng sự Tam bảo, làm lợi ích cho tha nhân.
Xứ sở ngàn hoa rực rỡ với muôn vạn sắc màu, hoa của thiên nhiên, hoa của đất trời mà tạo hóa đã ưu ái ban tặng để tô điểm cho đời, cho cuộc sống thêm phần tươi đẹp. Ấy vậy mà: “Hương của các loài hoa, không ngược bay chiều gió, nhưng hương người đức hạnh ngược gió khắp tung bay.” Với trí tuệ của bậc Giác ngộ, Đức Phật tôn vinh giá trị thật của hương người đức hạnh, hương của giới đức. Bởi lẽ làn hương đạo đức cao quý ấy, đã dìu dắt và hướng dẫn những tâm hồn lạc lối biết quy hướng về nẻo thiện, có công năng đem lại cho con người niềm hạnh phúc an vui. Hương thơm từ ái bao dung của cố Ni trưởng không chỉ lưu đọng trong lòng của chúng đệ tử xuất gia, tại gia, của các chùa ở Thiền Lâm tự hôm nay, mà dư hương ấy sẽ lan tỏa ngát hương mãi đến ngàn sau. Chính những công hạnh đó là vòng tuần hoàn của tâm lý đối nhân xử thế, tiếp chúng độ sanh, vừa là vòng tuần hoàn của nhân quả phúc lạc đã gieo trồng nên chiêu cảm quả báo ngày tiễn đưa Người về quê hương Đức Phật đã khiến nhiều giọt lệ rơi tiếc thương. Người đã tự tại đi xa: “Nhạn quá hàn đàm vô lưu ảnh…” cúi xin Người hãy tịch nhiên thong dong trên hành trình trở về bến giác. Bởi vì, thế hệ đệ tử của Người sẽ noi theo dấu chân Người, tiếp bước hạnh nguyện vị tha, tiếp nối hạnh nguyện đong đầy yêu thương. Thiền Lâm Ni tự mãi mãi vẫn trầm mặc vô tư cưu mang và nuôi lớn những mảnh đời bất hạnh để báo đáp ân đức Tổ Thầy.
Đứng trên lan can chánh điện chùa Thiền Lâm, nhìn khắp thành phố sương mù về đêm như một bức tranh sơn thủy, lung linh huyền ảo đến lạ thường! Sự tinh khôi của đất trời vùng cao nguyên, sự trong lành mát dịu của khí hậu quanh năm nơi xứ hoa Đào, và hơn hết là lòng mộ đạo quý kính Tăng Ni của dân làng, đã thôi thúc tôi tự hứa với lòng sẽ trở về thăm lại cảnh xưa nơi có những tháng ngày lưu dấu kỷ niệm. Để không còn cảm xúc bâng khuâng của “Nhặt hoa thấy lòng buồn không bến bờ”, để cảm nhận sâu lắng hơn nơi mái chùa Thiền Lâm mãi tỏa ngát dư hương hạnh nguyện vị tha của bậc Ni lưu tài đức, giới hạnh kiêm ưu. Người đã đến và đi thanh thản an nhiên giữa miền tâm thức!
Ninh Hòa, trung tuần tháng 4/2022
Thích Nữ Chơn Huệ (ĐSHĐ-104)