Chị Hạnh đặt điện thoại xuống sau một cuộc trò chuyện dài với vẻ mặt hớn hở. Ba mẹ chị thông báo tháng sau sẽ về Việt Nam thăm cả nhà. Ông bà có chuỗi nhà hàng bên California, Mỹ, nên kinh tế cũng khấm khá. Cả gia đình chị Hạnh đều chuyển sang bên đấy sinh sống, có việc làm ổn định. Chỉ có chị là ở lại quê nhà kinh doanh cùng chồng. Kinh tế dạo này khủng hoảng, kinh doanh bão hòa, lãi giảm sút nên nguồn thu không đáng là bao. Chị đang cần vốn để khuếch trương công ty, thu hút đối tác nên có ý định mượn ba mẹ và anh chị của mình một ít vốn. Chị căn dặn chồng:
– Tháng sau, ba mẹ em về nước thăm quê, anh cố gắng xử sự sao cho tốt, ra vẻ một chàng rể hiếu thảo đó. Đừng có đưa cái mặt chằm vằm một đống, lịch sử lặp lại, rồi ông bà không cho mượn tiền là toi công. Hãy biểu hiện tốt vào giùm tôi cái.
Anh Hùng, chồng chị Hạnh gật gù ra chiều là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Thật ra, trước đây anh có xích mích với ba mẹ vợ và thề sẽ không nhìn mặt họ. Nhưng bây giờ vào thế kẹt nên anh cố nhịn để có được số tiền củng cố công ty.
Ngày ông bà về nước, hai người đưa ô tô ra tận sân bay để rước về. Chẳng những thế, vợ chồng chị Hạnh còn làm bữa tiệc rình rang với nhiều món thượng hạng để thết đãi. Chưa hết, họ còn bỏ công ăn việc làm cả tháng để đưa ba mẹ đi tham quan, mua sắm. Chỗ ở của ba mẹ được chị Hạnh chọn phòng ngủ nhà mình, còn hai vợ chồng ra phòng khách ngủ salon. Trong lời ăn tiếng nói, họ luôn khép nép dạ thưa cung kính, môi thì nở nụ cười tươi rói. Hàng xóm nhìn vào còn khen vợ chồng chị Hạnh chu đáo, hiếu thảo. Cả nhà thấy vợ chồng chị Hạnh thay đổi, có những biểu hiện tốt, chí thú làm ăn nên đồng ý cho mượn vốn để kinh doanh. Sau khi ông bà về nước, chàng rể không ngần ngại nói xấu:
– Keo kiệt thế! Con cái khó khăn mà cho mượn chỉ bấy nhiêu đây thôi, làm được gì! Uổng công diễn kịch, vừa tốn tiền chi tiêu, vừa mỏi miệng.
Chị Hạnh cũng chung xuồng với chồng:
– Chắc để đến chết rồi cho thằng Út nó hưởng hết. Già mà kẹo đến nỗi vắt chày ra nước.
Thật ra, đây không phải là lần đầu tiên hai người hiếu thảo với cha mẹ mình kiểu như vậy. Năm ngoái, ba anh Hùng bệnh nặng, cả nhà nghĩ ông cụ sẽ không qua khỏi. Sợ mình mất phần trong di chúc, hoặc chỉ được số ít, hai vợ chồng đã lên kế hoạch rước ông cụ về nhà mình dưỡng bệnh:
– Tôi là con trai trưởng, với lại không gian nhà tôi rộng rãi, thoáng mát, rất phù hợp để người già dưỡng bệnh. Tôi nghĩ, đưa ba về nhà tôi là thích hợp nhất. Từ đó đến giờ, vợ chồng tôi ít có cơ hội để chăm sóc ba, nên tôi mong mọi người chấp thuận. Còn chú Út nó cứ yên tâm mà làm ăn, rảnh thì qua thăm ba. Khi nào ba khỏe hẳn, tôi sẽ đưa ba về.
Anh Hùng tuyên bố dõng dạc trước anh chị em như thế. Một số người rất khó chịu vì ai cũng biết tính xấu của vợ chồng anh Hùng, nhưng chẳng ai có điều kiện nên đành nghe theo. Người em Út biết mình không có điều kiện, nên gật đầu chấp thuận. Hai vợ chồng nghe vậy mừng thầm trong bụng, mặc dù ngoài mặt thì tỏ vẻ lo lắng, buồn phiền.
Từ lúc rước ba về ở chung với mình, anh Hùng cố tỏ ra là người con hiếu thảo, lo lắng cho ba mình hết mực. Ông cụ được ngủ nệm ấm chăn êm, máy lạnh hoạt động suốt ngày, thức ăn thì toàn là đồ bổ. Chị Hạnh còn thuê y tá riêng chăm sóc ba chu đáo để cho hàng xóm và các anh chị em trong nhà khen ngợi. Hai người cứ luôn miệng nói: “Cầu mong cho ba mau hết bệnh” nhưng thực ra họ muốn điều ngược lại. Cái họ cần không phải là việc bình phục sức khỏe của ông cụ mà họ cố chứng tỏ mình là đứa con ngoan, hiếu thảo, đáng tin cậy để ông cụ viết di chúc có lợi cho mình.
Trong những ngày ở đây, hai vợ chồng luôn khéo léo đề cập đến việc viết di chúc nhưng ông cụ chẳng đá động. Điều đó làm họ càng nôn nóng vì họ sợ ông cụ chết quá sớm thì việc viết di chúc sẽ dở dang. Vì thế, càng ngày họ càng lộ rõ bản tính tham lam, bất hiếu, khi cho mời luật sư đến để đề nghị ông cụ viết di chúc. “2 hecta đất ruộng ở Long An, anh phải tranh thủ làm sao để ông cụ viết di chúc để lại cho mình”, chị Hạnh hối thúc chồng như thế.
Về phần ông cụ, lúc đầu tưởng tính tình con trai trưởng mình hiếu thảo, nào ngờ càng ngày anh Hùng càng làm ông thất vọng. Do được y tá chăm sóc chu đáo nên ông cụ dần hồi phục sức khỏe, dù không được như xưa. Một ngày nọ, trong lúc chị Hạnh làm thức ăn, anh Hùng ở công ty, ông cụ cố gắng đẩy xe lăn ra đường và gọi taxi chở về nhà người con trai Út. Kịch bản của hai vợ chồng bị bại lộ. Anh chị em và dòng họ khinh rẻ, vì vợ chồng anh Hùng có ý đồ xấu với đấng sinh thành. Từ đó, họ hàng qua lại với anh rất nhạt nhẽo.
Hy vọng những ai còn ba mẹ, đừng đem chữ hiếu và tiền bạc đặt lên cùng bàn cân. Bởi lòng hiếu thảo là nghĩa cử thiêng liêng không có gì sánh được.
Trung Đặng (ĐSHĐ-059)