Mỗi độ Vu Lan về, mỗi người con mất mẹ sẽ cài đóa hồng trắng lên ngực, bởi đó là một nỗi bất hạnh, sự thiếu vắng tình thương và chứa đựng sự nhớ nhung da diết khi mẹ không còn ở bên. Vậy thì màu hoa nào sẽ dành cho mẹ, một người mẹ ôm sự đau đớn, thương nhớ khi mất đi đứa con mà mình mang nặng đẻ đau, tự tay chăm sóc suốt bao năm?
Mẹ tự hào sinh ra được 3 đứa con ngoan. Con là út nhưng lại hiểu chuyện và học giỏi nhất. Mẹ nhớ mỗi ngày con đi học về ngang qua chùa đều đứng lại trước tượng Phật Bà để cầu nguyện. Con nói với mẹ: “Con ước cho ba mẹ được mạnh khỏe, không còn chiến tranh để không ai phải đau đớn như ba và con ước sau này lớn con làm thật nhiều tiền để mẹ không con phải gánh gạo đi bán như bây giờ.”
Mẹ vẫn nhớ như in ngày con xin ba mẹ cho con vô chùa ở, mẹ đã khóc rất nhiều, cảm giác hụt hẫng cứ thế bao trùm mẹ, mẹ cố gắng thuyết phục con suy nghĩ lại. Nhưng con đã bỏ qua những lời khuyên và kiên quyết đi tu để lại trong mẹ bao sự nhớ thương. Con biết không, có nhiều đêm giật mình tỉnh giấc vì nhớ con, muốn được ôm con vào lòng, muốn nghe giọng nói của con, mẹ thấy con ngồi chơi trước nhà, thấy hình bóng con đang ngồi học bài, mọi cử chỉ hành động của con mẹ nhớ rõ ràng, khắp căn nhà đều là dáng hình nhỏ bé đó. Rồi một ngày con được lãnh thọ giới pháp nhà Phật, từ đó con trở thành vị tu sĩ đúng nghĩa, mẹ tự hào lắm, nỗi nhớ con cũng vơi đi phần nào. Mẹ hãnh diện khi có ai đó hỏi về con của mẹ, mẹ tự hào con của mẹ là người cống hiến sức mình cho đạo pháp và dân tộc. Mẹ cũng dần tập ăn chay, nghe pháp và tu tập theo lời con hướng dẫn.
Rồi một chiều con về thăm nhà và thông báo sẽ đi du học ở Ấn Độ vài năm, lần này mẹ không ngăn cản con nữa, nhưng trong mẹ rất nhiều sự lo sợ. Mẹ sợ con đi đến đất nước xa lạ một mình không có người chăm sóc những lúc đau ốm, mẹ sợ con không thể hòa nhập với mọi người vì sự khác biệt về ngôn ngữ và văn hóa, mẹ sợ con mẹ không ăn được đồ ăn của nước họ và mẹ sợ, mẹ sợ khoảng thời gian con đi xa, mẹ không thể gặp được con, không được nhìn thấy con.
Thời gian đã đem theo nỗi nhớ của mẹ, đất nước được hòa bình và mẹ cũng già theo năm tháng, giờ đây mắt mẹ đã mờ, tai nghe cũng không còn rõ nhưng con luôn ở trong tâm trí của mẹ, mẹ vui khi nghĩ về con. Mười năm trôi qua, con đã trở về cùng tấm bằng Tiến sĩ. Mẹ mừng lắm nhưng con đi việc Phật sự nhiều hơn, có lúc còn đi nước ngoài vài tháng mới về. Mỗi lần con về mẹ đều muốn vuốt ve khuôn mặt của con, sờ lên đôi vai tròn đầy quen thuộc. Tuổi già của mẹ vui cùng cháu và có đứa con làm mẹ nở mặt với làng xóm, như thế thôi mẹ cũng đã mãn nguyện rồi.
Mấy tháng rồi con chưa về thăm mẹ, các cháu nói là con đi nước ngoài, chắc bận nhiều việc nên con cũng không gọi. Ngày nào mẹ cũng nhớ bóng người cao cao mặc chiếc áo nâu bước vào nhà chắp tay vái Phật. Tối ngủ mẹ hay mơ thấy trong ánh sáng trắng có con đứng đó cười với mẹ thật tươi, mẹ khóc lặng ôm con vào lòng thật lâu cho thỏa nỗi nhớ. Khi tỉnh giấc, mẹ bồn chồn, lo lắng. Mẹ sợ con có chuyện không may. Mẹ già rồi, trí nhớ cũng không còn minh mẫn nữa, nhưng mẹ luôn nhớ con, nhớ tất cả ký ức về con.
Rồi một ngày con về thăm mẹ, vẫn tấm áo nâu đó, nhưng mẹ không thể thấy rõ con nữa. Mẹ sờ lên khuôn mặt con như bình thường mẹ vẫn làm. Trán vẫn cao, sóng mũi không còn thẳng, khuôn mặt hơi gầy đi không còn đầy đặn như trước. Đôi vai cũng rộng hơn, có thể sờ thấy xương vai. Mẹ thấy lần này trở về con ốm đi nhiều lắm và cũng không còn kể chuyện cho mẹ nghe như những lần trước. Mẹ có chút buồn tủi. Con lại về thăm mẹ, lại ngồi bên mẹ, lại không nói gì. Sờ lên khuôn mặt ấy mẹ thấy lòng mình không còn bình yên như những ngày xưa con về, nỗi nhớ con cũng không bớt đi được. Mẹ thấy lòng mình buồn lắm con ơi. Một chiều mưa, thấp thoáng bóng áo nâu sờn lại ngồi bên mẹ, vẫn đôi vai gần, sóng mũi như lần trước nhưng mẹ có cảm giác xa cách nhiều lắm. Mẹ nhớ con, nhớ nhiều lắm. Nghĩ đến con nước mắt mẹ cứ vô thức rơi xuống.
Tuy không một ai nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra nhưng con là đứa mà mẹ thương nhất, là khúc ruột, là máu thịt của mẹ làm sao mà mẹ không cảm giác được con của mẹ đã mất, chỉ là mẹ muốn giữ cho riêng mình mà thôi. Nỗi đau đó nó như một cú đánh mạnh vào lồng ngực làm mẹ không thể thở, lòng mẹ đau thắt, mắt mẹ nhạt nhòa, cảm giác tuyệt vọng giằng xé ruột gan, âm thầm mà đau đớn tận xương tủy, âm ỉ ngày này qua ngày khác, mẹ muốn buông xuôi tất cả, mẹ mệt mỏi không muốn gắng nữa con ơi. Khi con còn nhỏ, mỗi lần con té ngã chảy máu hay đau ốm cảm sốt mẹ đều ước mình có thể nhét con vào lại trong bụng, để mẹ che chở và chịu thay cho con tất cả. Nhưng mẹ không thể làm được và giờ đây con bỏ mẹ đi rồi. Mẹ đau lắm, con ơi!”
Hồi ức cuối cùng của mẹ đã chiếu xong. Mẹ thấy tim mình đau nhói từng cơn, hơi thở cũng cạn dần. Rồi mẹ thấy mình đang đi trong đường hầm tăm tối nhưng mẹ không sợ, vì mẹ biết nơi cuối con đường hầm đó là ánh sáng ảo diệu và con đang đợi mẹ.
“Mẹ sắp được gặp con rồi, hãy chờ mẹ con nhé.”
Tình yêu của mẹ dành cho con là sự vô giá, cho nên, ngôn ngữ trần gian không đủ để diễn tả tột cùng nỗi đau tận tâm can của người mẹ khi mất đi đứa con nhỏ bé của mình.
Diệu Phương (ĐSHĐ-131)